Dưới núi Mộ Vân, Diệp Khiếu Ưng cầm song đao đang đứng chờ ở đó.
Miệng hắn ngậm một cọng rơm, vẻ mặt trêu tức nhìn những người trước
mặt. Tất cả những người này đều mặc áo trắng, đeo đao, nhìn Diệp Khiếu
Ưng ngăn dưới chân núi, sắc mặt phẫn nộ.
“Che trở cho hậu nhân của phản tặc, Diệp Khiếu Ưng, ngươi có mục đích
gì?”
Diệp Khiếu Ưng mỉm cười: “Khi hậu nhân của phản tặc xông vào Thiên Khải
Thành, các ngươi không xuất hiện. Bây giờ giờ lại chui ra, đúng là thú vị.”
Đám người tới bắt Diệp Đỉnh Chi có tới hơn mười, còn Diệp Khiếu Ưng chỉ
có một mình, nhưng những người kia vẫn do dự không dám bước lên trước
, bởi vì bọn họ đều nghe về danh tiếng của Diệp Khiếu Ưng trong quân
ngũ... hay nên nói là tiếng xấu.
Trong lúc hai bên giằng co, Tiêu Nhược Phong cũng từ trên núi đi xuống,
hắn nhìn những người trước mặt, khẽ nhíu mày.
Hắn biết rất rõ về nhưng võ sĩ áo trắng này, vì họ là người do hắn chiêu mộ
giúp huynh trưởng, là các môn khách quan trọng nhất trong Cảnh Ngọc
vương phủ hiện giờ.
“Vương gia.” Võ sĩ áo trắng cầm đầu vội vàng hành lễ.
Tiêu Nhược Phong sắc mặt âm trầm, đi lên trước, cầm Hạo Khuyết kiếm
cắm xuống đất.
“Vì đại nghĩa, ta đồng ý quay lưng với hảo hữu năm xưa, ta đồng ý chia tách
nhân duyên người khác, ta không ngại thế nhân sợ hãi ta!”
“Nhưng vì đại nghĩa, Diệp Đỉnh Chi không thể chết, đây là giới hạn cuối
cùng của ta!”
Âm thanh vang dội, khiến thân thể đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997486/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.