Bên ngoài Thiên Khải Thành, núi Mộ Vân, chùa Phong Hiểu.
Nhìn từ trên ngôi chùa này xuống, có thể thấy toàn bộ Thiên Khải Thành.
Nhưng do địa hình quá cao, tăng nhân trong chùa không nhiều, chỉ có một
phương trượng với một tiểu sa di. Phương trượng một không xem nhân
duyên cho người khác, hai không bói tài vận cho người ta, cho nên hương
hỏa ở đây không nhiều, rất ít người tới.
Binh sĩ khôi ngô mặc giáp nhẹ ngồi trên bậc thang của căn phòng nhỏ trên
sườn núi, nhìn Thiên Khải Thành nho nhỏ, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Hắn nghe sau lưng có tiếng động, không quay đầu lại, chỉ nói: “Diệp Đỉnh
Chi à? Chúng ta cùng họ. Ta tên là Diệp Khiếu Ưng.”
“Chẳng qua ta với ngươi không có quan hệ máu mủ gì, ta sinh ra trong một
thôn xóm bình thường, thôn ấy tên là Diệp Gia thôn.”
“Nhưng từ nhỏ ta đã nghe chuyện về Diệp tướng quân, ta rất kính trọng
ông ấy.”
Diệp Khiếu Ưng cúi đầu mỉm cười, không nói tiếp, vì một thanh kiếm đã chỉ
vào gáy của hắn.
“Ngươi là ai?” Rõ ràng là Diệp Khiếu Ưng vừa giới thiệu mình, nhưng Diệp
Đỉnh Chi vẫn hỏi câu này.
“Bây giờ ta là một bách phu trưởng, dẫn một tiểu đội, lén lút đặt tên là Diệp
Tự doanh. Đúng rồi, mục tiêu của ta là được như Diệp Tự doanh năm xưa,
tung hoành sa trường.” Diệp Khiếu Ưng giơ ngón tay, đẩy nhẹ thanh kiếm
sau gáy mình ra. “Ngươi còn vận khí nữa là chết thật đấy.”
Kiếm trong tay Diệp Đỉnh Chi rơi xuống đất, đúng là hắn không còn chút
sức lực nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997485/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.