Cánh hoa hồng phủ kín đường đi trong Cảnh Ngọc vương phủ, Dịch Văn
Quân ngồi trong kiệu qua, nghe bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống,
tiếng chúc mừng, tiếng nói cười, tiếng động huyên náo nhưng trong lòng
lại cực kỳ bình tĩnh.
Bình tĩnh như mặt nước.
Cho dù không dám ôm hy vọng, nhưng khi thật sự diễn ra, vẫn tạo thành
thất vọng rất lớn.
Kiệu hoa từ biệt viện đến Cảnh Ngọc vương phủ, thời gian chỉ một nén
hương nhưng Dịch Văn Quân lại cảm thấy dài dằng dặc như đi cả đời. Cô
hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên gặp Lạc sư
huynh, lần đầu tiên luyện võ với cha, lần đầu tiên ra khỏi Thiên Khải Thành
thực hiện nhiệm vụ, lần đầu tiên trèo lên núi cao, lần đầu tiên thấy biển lớn,
lần đầu tiên bị cha trách mắng, lần đầu iên thất vọng về Lạc sư huynh, lần
đầu tiên gặp Diệp Đỉnh Chi...
“Đến rồi.” Đại quản gia hạ giọng nói.
Kiệu hoa dừng lại, Dịch Văn Quân thở dài, thầm nghĩ trong lòng: Thôi. Cô
chậm rãi ngưng tụ khí huyết.
Giữa lễ đường, kinh mạch đứt thành từng khúc, hộc máu mà chết, tuy khó
coi nhưng có thể khiến đám người kia cảm nhận được tinh thần không chịu
khuất phục của mình. Cô mỉm cười, bước ra khỏi kiệu hoa.
Nếu không phải có khăn đỏ cô dâu che mặt, mọi người sẽ thấy giờ phút
này trên gương mặt cô là nụ cười lạnh lẽo và quyết liệt, đây không phải nụ
cười nên có trên một cô gái sắp bái đường.
Nhưng bọn họ không thấy, vẫn dựa theo lễ tiết, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997484/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.