Trong Võ Bảng của Bách Hiểu Đường có một bảng là Lương Ngọc Bảng,
đánh giá tu vi võ học của người trẻ tuổi trong thiên hạ. Đệ tử trẻ tuổi của
các đại tông môn đều rất hy vọng mình có chỗ cắm dùi trên bảng này. Tiêu
Nhược Phong từng chiếm cứ vị trí đệ nhất trên bảng nhiều năm, mãi tới
mấy năm gần đây quá tuổi nên mới nhường chỗ cho người khác.
Nhưng bây giờ hắn khẳng định một điều, lần tiếp theo đổi bảng, đứng đầu
Lương Ngọc Bảng sẽ là người trước mắt.
Diệp Đỉnh Chi.
“Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa!” Kiếm thế như cuồng phong vũ bão của
Diệp Đỉnh Chi không hề dừng lại, áp đảo Liệt Quốc kiếm pháp của Tiêu
Nhược Phong tới mức không còn đường thi triển.
Tiêu Nhược Phong bị kiếm thế ép lùi vào góc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi,
hai mắt híp lại, muốn tìm ra một khe hở trong lưới kiếm kia.
Nhưng không có khe hở, Ma Tiên Kiếm của Diệp Đỉnh Chi phối hợp với Bất
Động Minh Vương công, thậm chí đã có đôi chút phong thái của Vũ Sinh
Ma.
Vậy thì đợi thôi! Kiếm thế như vậy, còn tiếp tục được bao lâu.
Tiêu Nhược Phong luôn là người rất kiên nhẫn, kiên nhẫn tới mức cho dù
thánh chỉ ban vương vị rồi, hắn vẫn chờ tới mấy năm mới chính thức
chuyển vào phủ vương gia.
“Còn chưa đủ à! Còn chưa đủ à!” Đôi mắt Diệp Đỉnh Chi lúc thì đỏ bừng
như lửa, lúc lại tỏa ra ánh tím. Hắn đã không thể nghĩ được điều gì, hắn
nghe phía xa có tiếng chiêng trống vang lên, hắn nghe tiếng thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997483/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.