Thiên Khải Thành.
Trên con phố vô danh.
Kiếm của Lạc Thanh Dương đã gãy thành hai nữa, rơi dưới đất. Hắn ngã
quỵ, ngửa đầu lên nhìn sư phụ mình, im lặng không nói một lời.
Quần áo ông lão kia đã rách tan, nhưng tay vẫn cầm kiếm, ánh mắt vẫn sắc
bén như ưng. Hắn nhìn Lạc Thanh Dương đang quỳ rạp, trầm giọng nói:
“Kết thúc rồi.”
Lạc Thanh Dương giãy dụa, định nắm lấy thanh kiếm gãy, nhưng vừa cầm
lên thì thân thể đã thoát lực ngã sấp về phía trước. Ông lão giơ chân đạp
lên tay hắn: “Ta hy vọng sau này ngươi sẽ hiểu, cho dù là không hiểu thì
cũng đừng thách thức chuyện mà ngươi không làm được.”
“Sư phụ, tha cho Lạc sư huynh đi.” Một Ảnh vệ bên cạnh không nhịn được
nói.
“Lắm mồm.” Ông lão vung tay đánh văng Ảnh vệ kia ra ngoài.
Lạc Thanh Dương gầm lên: “Giết ta đi.”
“Giết ngươi? Ngươi không muốn sau này trở lại tìm ta báo thù à? Không
muốn cuối cùng sẽ có ngày nào đó đưa Văn Quân đi à? Thua thì chết, đúng
là tác phong của kẻ yếu.” Ông lão thở dài đã thanh kiếm trong tay hắn văng
ra ngoài. “Chẳng phải ngươi nói ngươi muốn thành thiên hạ đệ nhất à?”
“Đúng vậy, ngươi chính là đệ tử mạnh nhất Ảnh tông trong mấy chục năm
qua.” Ông lão nhẹ nhàng giơ chân.
Sau đó giậm mạnh xuống: “Nhưng còn chưa đủ mạnh!”
Lạc Thanh Dương thần sắc đau đớn không chịu nổi, ông lão lại ấn mạnh:
“Ngươi phải mạnh hơn nữa!”
Lạc Thanh Dương cố gắng ngẩng đầu, nhìn gian nhà đèn đuốc sáng trưng
cách đó không xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997482/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.