Thiên Khải Thành.
Bách Hoa Lâu.
Đồ Nhị Gia ném một hạt lạc vào miệng, nhai vài cái mà chỉ thấy nhạt nhẽo
vô vị, cuối cùng không nhịn được hỏi thiếu phụ đẫy đà bên cạnh: “Tử tỷ,
hôm nay cô nương vẫn không ra đánh đàn à?”
Thiếu phụ đẫy đà mặc áo tím cười một tiếng, giơ quạt che mặt: “Ngày nào
nhị gia cũng tới hỏi ta, ta cũng ngại trả lời. Mấy hôm nay tâm trạng cô
nương không tốt, e là phải chờ thêm.”
Đồ Nhị Gia thở dài: “Chán quá đi mất.”
Thiếu phụ tới thổi nhẹ bên tai Đồ Nhị Gia: “Nhị gia à, trong Bách Hoa Lâu
chúng ta có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, không nghe nhạc được... thì
có thể ăn mặn mà...”
Đồ Nhị Gia nghe vậy giật nảy mình, toàn thân run rẩy: “Khó lắm khó lắm.
Đồ Nhị Gia ta luôn giữ mình thanh bạch trinh trắng, nếu ăn mặn ở đây, bị
Phong cô nương biết được, sau này có chịu gặp ta không?”
“Trinh trắng á?” Thiếu phụ áo tím mỉm cười.
“Ít nhất chưa từng ăn mặn trong Bách Hoa Lâu.” Đồ Nhị Gia chột dạ, vội
vàng bổ sung.
Thiếu phụ áo tím đứng dậy: “Thôi được, thế thì nhị gia cứ ở đây uống rượu
ăn lạc nhé. Còn Phong cô nương kia, cho dù ngươi còn trinh trắng hay đã
trải trăm trận, đều không... tới gặp ngươi đâu.”
“Câu này rõ là đả thương người, thương tâm.” Đồ Nhị Gia thở dài, lại ném
một hạt lạc vào miệng, uống một ngụm rượu, vẻ mặt u oán.
Thiếu phụ áo tím đang định đi khỏi, một tỳ nữ áo lục đột nhiên đi tới.
Dáng dấp tỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997488/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.