Lại bảy ngày qua đi.
Thiên Khải Thành vẫn bình tĩnh như trước, chí ít ở mặt ngoài là vậy.
Hôm đó Lạc Thanh Dương ra khỏi vương phủ, tùy ý đi dạo khắp nơi trong
hoàng thành. Hắn đi suốt sáu canh giờ, từ bình minh tới tận lúc trời tối, đi
qua mấy nơi quan trọng trong Thiên Khải Thành một lượt, cuối cùng tới cửa
hoàng cung. Hắn lấy từ trong lòng ra một tấm lệnh bài màu đen, trên lệnh
bài có một chữ ‘Ảnh’. Thị vệ canh gác lập tức lùi sang một bên, cung kính
cúi người: “Mời.”
“Người đó là ai?” Sau khi Lạc Thanh Dương đi xa, một thị vệ canh cửa hạ
giọng hỏi.
Một thị vệ khác nhìn theo bóng lưng Lạc Thanh Dương, nhỏ giọng trả lời:
“Là cận vệ mà hoàng đế bệ hạ đích thân lựa chọn, nhưng vẫn chưa chính
thức nhận chức. Nghe nói bệ hạ định tương lai sẽ bồi dưỡng người này
thành thống lĩnh cấm quân.”
“Trông chẳng có gì ghê gớm, hình như tuổi tác còn không bằng con trai ta.”
Thị vệ vừa hỏi khinh thường nói.
“Những người cầm lệnh bài chữ Ảnh không có ai dễ chọc đâu.” Một thị vệ
khác trầm giọng nói.
Hoàng cung chia ra tiền điện và hậu điện, còn hai bên tiền điện ba mươi hai
phòng Thiên Môn. Lạc Thanh Dương đi tới gian phòng cuối cùng trong
mười sáu phòng ở phía tây. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một ông lão đang
ngồi trong đó, như vẫn luôn chờ hắn đến.
Ông lão râu tóc bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như diều hâu.
“Sư phụ.” Lạc Thanh Dương cúi đầu nói.
“Hôm nay thật có nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997473/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.