Vùng cực bắc.
Băng nguyên ngàn dặm.
Một chiếc xe ngựa trắng như tuyết đang đạp lên băng tuyết lao nhanh về
phía trước, cô gái áo xanh cầm roi ngựa nhẹ nhàng kéo mặt nạ, định ngăn
cản những mảnh băng đang bắn tới.
“Còn bao lâu nữa?” Cô gái áo xanh trầm giọng hỏi, trong băng nguyên
nhiệt độ thấp tới không tưởng tượng nổi, nếu không phải liên tục dùng nội
lực chống cự, e là chỉ một canh giờ thôi máu huyết toàn thân sẽ bị đóng
băng.
“Sắp rồi.” Cô gái trong xe ngựa vén màn nhìn về phía trước.
Nơi này là Thiên Ngoại chi thiên thật sự, tuyết rơi quanh năm, sông băng
san sát, đừng nói động vật,thậm chí cây cối cũng không thể sống ở đây,
phía xa là núi băng cao vạn trượng, không ai biết sau núi băng là cái gì, vì
từ xưa tới nay chưa một ai đi được tới đó.
Thậm chí có thể nói nơi này là điểm cuối phía tây bắc của thiên hạ.
“Đến rồi!” Cô gái trong xe ngựa đột nhiên ngẩng đầu lên nói, nơi đó là một
ngọn núi tuyết nhỏ, trên sườn núi tuyết có một hang động.
“Làm sao đi lên được?” Cô gái áo xanh dừng xe, nhìn lên trên, có vẻ lo lắng.
“Ngươi ở đây chờ ta?” Cô gái trong xe ngựa đi ra, cô mặc chiếc áo lông
chồn màu trắng, làn da như tuyết đọng, chỉ đi mấy bước là tóc đã dính đầy
tuyết, dường như chẳng mấy chốc đã hòa thành một thể với băng nguyên
này. Cô ngẩng đầu lên, đột nhiên tung người nhảy một cái, đạp từng bước
một lên núi tuyết, lao thẳng lên sườn núi.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997463/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.