Trong Tuyết Nguyệt thành, Nam Cung Xuân Thủy mặc bộ đồ trắng thân
pháp nhẹ nhàng, dường như rốt cuộc cũng hóa giải được một đại sự trong
cuộc đời nên trong lòng nhẹ nhõm, còn hai tên đệ tử đang đau khổ chờ đợi
ngoài thành... đã bị ném tới chín tầng mây.
Ngược lại Lạc Thủy áo đỏ còn nhớ họ: “Hai người vừa đi cùng chàng là ai?”
“Đồ đệ của ta.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười.
“Thế chàng bỏ mặc bọn chúng à?” Lạc Thủy nghi hoặc.
“Ngứa mắt.” Nam Cung Xuân Thủy nhíu mày: “Hơn nữa chúng nó cũng phải
làm quen với thời gian không có sư phụ, để Đăng Thiên các của nàng chiêu
đãi bọn chúng một chút.”
“Chiêu đãi thế nào?” Lạc Thủy phất tay, phía bên mé có người hầu chạy tới.
“Hai đồ đệ của ta mà không đánh tới tầng mười sáu thì không được vào
thành.” Nam Cung Xuân Thủy cười nói.
“Tuân lệnh.” Người hầu Tuyết Nguyệt thành lập tức lui xuống.
Lạc Thủy nói đầy ẩn ý: “Đăng Thiên các có mười sáu tầng, chàng thì có thể
leo một mạch lên tới tận đỉnh, các đồ đệ của chàng thì có làm được
không?”
“Đương nhiên là không, cùng lắm lên tới tầng mười bốn thôi, lên cao hơn
nữa thì no đòn.” Nam Cung Xuân Thủy cao giọng cười dài, vui vẻ đắc ý
không nói nên lời.
Bên ngoài Tuyết Nguyệt thành, người giữ cửa cầm đại đao xỉa răng bỗng
buông đao xuống nhìn Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong
trước mặt.
Hai người có vẻ không định leo lên các, tuy tính cách của Bách Lý Đông
Quân đã thu liễm hơn lúc ở Càn Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997462/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.