Tư Không Trường Phong cúi người, phát hiện hòa thượng kia đã bị đánh
bất tỉnh thật rồi, không khỏi giơ ngón tay cái với Bách Lý Đông Quân: “Được
đấy.”
“Ha ha, ta không còn là Bách Lý Đông Quân không biết gì trong Càn Đông
Thành ngày xưa nữa rồi.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Chút mánh khóe
nhỏ thôi, không có gì đáng kinh ngạc.”
Hai người nâng hòa thượng dưới đất vào một góc tường hẻo lánh rồi đi lên
tầng mười lăm.
Không một bóng người.
Bách Lý Đông Quân cười ha hả: “Chẳng lẽ sợ rồi?’
Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Đừng lơ là, chúng ta lên tầng mười sáu
thử xem.”
Đăng Thiên các, tầng mười sáu.
Hai ông lão áo xám đang uống trà, một người mặt mày trắng trẻo không
râu ria, ngón tay thon dài; một người khác thân hình khôi ngô, cơ bắp
không hề thua kém võ tăng Viên Trạch ở tầng dưới, để râu dài. Một trong
hai người cầm chén trà nhìn Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông
Quân vẻ mặt mờ mịt, nở nụ cười gằn.
“Sao lại có hai người?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
Ông lão khôi ngô đặt chén trà xuống, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là chút mánh
khóe của tiểu nhân mà thôi. Lão hủ là người giữ Đăng Thiên các tầng thứ
mười lăm, Lạc Phong Chung.”
“Lão hủ là người giữ Đăng Thiên các tầng mười sáu, Lạc Niệm Sắt.” Một
ông lão khác cũng đặt chén trà xuống, nhìn hai người đầy ẩn ý.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lùi lại một bước, đã chuẩn
bị để nghênh chiến.
“Nếu hai người các ngươi cùng ra tay, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997464/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.