Nam Cung Xuân Thủy đứng dưới thành, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên cửa thành viết hai chữ ‘Hạ Quan’.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng Nam Cung huynh luôn nhắc
tới ‘Tuyết Nguyệt thành’ cơ mà, sao trên đó lại viết Hạ Quan? Hay là vừa rồi
bọn họ chạy thống khoái quá, đến sai chỗ rồi? “Đồ đệ à, sư phụ căng thẳng quá.” Nam Cung Xuân Thủy nuốt một ngụm
nước miếng.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, sắc mặt xấu hổ,
không biết trả lời ra sao.
“Tòa thành này trước kia tên là Đại Trường Hòa, là một tòa thành rất nhỏ,
nằm ở nơi vắng vẻ, chỉ có phong cảnh hùng vĩ, chưa bao giờ tranh chấp gì
với thế tục. Về sau có bốn người tuyệt thế đến đây, lúc đầu định thoái ẩn
giang hồ, dọc đường đi qua lại cảm thấy phong cảnh nơi này không tệ nên
xây nhà ở lại. Thế nhưng đã là người tuyệt thế ắt có tài hoa tuyệt thế, đâu
dễ dàng biến mất như vậy, thế nên càng ngày càng thu hút nhiều người tới
đây. Tòa thành này cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng chia thành hai thành,
Thượng Quan và Hạ Quan. Gió Thượng Quan, hoa Hạ Quan, tuyết Thương
Sơn, trăng Nhĩ Hải, bốn cảnh đẹp nổi danh, mọi người bèn gọi nó là Tuyết
Nguyệt thành. Ba trong bốn người tuyệt thế đó không có con cháu, chỉ có
một kiếm tiên vẫn luôn luôn cha truyền con nối, đời đời làm thành chủ
Tuyết Nguyệt thành. Truyền tới thế hệ này thì chỉ có một cô con gái, thích
mặc đồ đỏ, mi tâm có dấu chu sa, năm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997460/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.