Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười, mặt mày hớn hở, nhưng những người đối
diện ai nấy đều có vẻ tâm sự nặng nề, không biết nên trả lời thế nào. Nam
Cung Xuân Thủy ngẩn người, nhìn qua Bách Lý Đông Quân: “Ngươi vừa...”
Bách Lý Đông Quân vội vàng nói: “Đường lão thái gia nói hết rồi!”
Nam Cung Xuân Thủy nheo mắt lại, dáng vẻ giảo hoạt như hồ ly, nhìn
Đường lão thái gia: “Lão thái gia?”
Đường lão thái gia sắc mặt ngại ngùng, định nói người không nhịn được
nói toạc ra vạch trần thân phận là Bách Lý Đông Quân, chẳng qua y chỉ nói
hai chữ ‘sư phụ’, còn lai lịch và mục đích của Nam Cung Xuân Thủy đúng là
do lão nói. Lão hung hăng trừng mắt với Bách Lý Đông Quân, trầm giọng
nói: “Là bọn họ đoán được. Lão già ta đây chỉ giải thích mấy câu thôi.”
“Thôi thôi.” Nam Cung Xuân Thủy phất tay áo một cái: “Có gì lớn đâu.
Chẳng qua sau ngày hôm nay coi như ta và Lý Trường Sinh đã hoàn toàn
không còn liên hệ gì. Ta chỉ là Nam Cung Xuân Thủy, nửa giáp sau cũng
không biến thành người khác. Đời này chỉ là Nam Cung Xuân Thủy thôi!”
“Nam Cung huynh.” Bách Lý Đông Quân lại quen với giọng điệu này: “Vậy
tiếp theo chúng ta...”
“Tây du tây du.” Nam Cung Xuân Thủy lấy từ trong lòng ra một con rắn
xanh nhỏ. Con rắn xanh vốn đang choáng váng bỗng ngồi dậy lúc lắc cái
đầu, tử từ tỉnh lại, sau đó nó nhảy khỏi ngón tay hắn, tới tay Ôn Hồ Tửu:
“Cho ngươi cái này.”
Ôn Hồ Tửu vội vàng cất con rắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997459/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.