Bách Lý Đông Quân đỡ Lâm Tú của Ngũ Độc Môn hạ xuống đất vững vàng,
nghe Ôn Hồ Tửu nói là lập tức buông cô ra.
Lâm Tú kia hạ xuống đất, khẽ nhíu mày, trợn mắt với Bách Lý Đông Quân.
“Cô nương, môn phái các ngươi không có quy định là nam nhân nào động
vào là phải giết chết hay gả cho hắn đấy chứ?” Bách Lý Đông Quân lo sợ
bất an.
Lâm Tú trợn mắt trừng trừng: “Ngươi nghĩ hay nhỉ.”
Bách Lý Đông Quân vội vàng nói: “Vậy ngươi cũng không tu luyện độc công
từ nhỏ, đến mức toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không có
độc, chỉ chạm nhẹ một cái là trúng kịch độc đấy chứ?”
Lâm Tú thấy người trước mặt mặc áo trắng như tuyết, tuấn tú phong nhã,
vốn đang có chút hảo cảm, bây giờ mới thấy mình gặp thằng đần, cô tức
giận nói: “Ngươi mới là toàn thân dính độc ấy!”
Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Ôn Hồ Tửu:
“Cậu, rốt cuộc câu lo cái gì?”
Ôn Bộ Bình mỉm cười, không nhịn được trêu chọc: “Cậu ngươi là một lần bị
rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, ngươi đừng để ý tới hắn.”
Bách Lý Đông Quân ‘ừm’ một tiếng.
“Tú Nhi, về đi.” Một nữ nhân trung niên che mặt đứng cách xa mười bước,
trầm giọng gọi. Nữ nhân trung niên kia cầm một cây gậy chống màu vàng
kim, trên gậy có năm con rắn màu sắc khác nhau, cực kỳ kinh khủng.
Sắc mặt Ôn Hồ Tửu hơi đổi, Ôn Bộ Bình lại nở nụ cười chất phác: “Ôn Hồ
Tửu, người tới là tỷ tỷ của Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997454/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.