Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Đông Quân ngồi trong phòng, nhìn con rắn đỏ lặng
lẽ nằm dưới ánh nến, không hề có ý xê dịch. Ôn Hồ Tửu nhíu mày: “Xem ra
Đường môn rất lớn, đi lâu như vậy mà chưa xong.”
Bách Lý Đông Quân hơi mệt, buồn ngủ, nhưng nghĩ tới Nam Cung Xuân
Thủy thân phận thật là Lý tiên sinh không rõ tung tích, cố gắng xốc lại tinh
thần.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nếu Tiểu Hồng có động tĩnh, ta sẽ đánh thức
ngươi. Lát nữa sẽ phải đối mặt với cao thủ Thiên Cảnh, không nghỉ ngơi cho
tốt thì không giúp gì được đâu.” Ôn Hồ Tửu khuyên.
“Được, nếu có tin tức, cậu phải đánh thức ta ngay nhé. Đối với ta vị bằng
hữu này rất quan trọng!” Bách Lý Đông Quân nghiêm mặt nói.
“Ngủ đi.” Ôn Hồ Tửu vung tay, vẩy bột phấn trong tay áo, Bách Lý Đông
Quân chỉ hít một hơi là lập tức ‘nằm sấp’ xuống bàn. Thấy Bách Lý Đông
Quân đã ngủ, Ôn Hồ Tửu chăm chú nhìn con rắn đỏ, con rắn đột nhiên run
lên, Ôn Hồ Tửu ngồi thẳng dậy, nhưng con rắn đỏ lại nhanh gục đầu xuống,
còn có vẻ ủ rũ hơn lúc vừa rồi. Ôn Hồ Tửu giơ tay ấn nhẹ lên đầu rắn đỏ,
miệng lẩm bẩm: “Chắc Tiểu Thanh xà bị ngươi bắt mất rồi?”
Đường môn.
Trong một khoảng sân nhỏ tĩnh lặng.
Ôn Lâm cầm tẩu thuốc giơ tay nắm lấy cổ con rắn xanh nhỏ, tiếp đó thảnh
thơi hít một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra khỏi miệng rồi mới nhìn con rắn
xanh đã thoi thóp: “Đồ chơi lặt vặt của Ôn gia mà dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997448/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.