Trên giang hồ có rất nhiều ngọn núi cao, cao tới không thể chạm nổi.
Nhưng chắc chắn cũng có những thiếu niên vừa bước chân vào giang hồ,
muốn vượt qua những ngọn núi này. Đại đa số đều thất bại, nhưng cũng có
một số thành công, vì vậy trở thành ngọn núi mới.
Chính vì có những thiếu niên như vậy nên mới có giang hồ, cho nên giang
hồ mới tuyệt diệu như vậy.
Đường Liên Nguyệt lạnh lùng nói câu đó, Đường Thiên Lộc và Đường Phúc
Lộc đều nghĩ rằng đã chọc giận Ôn Hồ Tửu, nhưng thực ra Ôn Hồ Tửu tuyệt
đối không tức giận, thậm chí còn thấy vui vẻ... và tán thưởng.
Vì hắn từng là loại thiếu niên không sợ trời không sợ đất như vậy.
“Ngươi lặp lại tên ngươi đi.” Ôn Hồ Tửu mỉm cười.
“Đường môn Đường Liên Nguyệt.” Đường Liên Nguyệt nhấc ống tay áo.
“Tốc độ rất nhanh.” Ôn Hồ Tửu giơ hai tay, hai ngón tay kẹp một mũi Thấu
Cốt Đinh. “Nhưng muốn đối phó ta, còn sớm mấy năm.”
Con ngươi của Đường Liên Nguyệt co lại, bỗng cúi người.
“Định chạy à?” Ôn Hồ Tửu mỉm cười, lập tức nhận ra ý đồ của Đường Liên
Nguyệt.
Trên trán Đường Liên Nguyệt đã lấm tấm mồ hôi, ngoài lão thái gia của
Đường môn và vài vị sư huynh, đây là lần đầu tiên hắn gặp đối thủ như vậy.
Đối phương không chỉ lợi hại mà là áp đảo hoàn toàn về mặt thực lực.
“Chạy là đúng, nếu ngươi quyết tâm muốn chạy, ném hết một trăm tám
mươi thứ ám khí trong người ra, chưa chắc ta đã bắt được ngươi. Nhưng dù
sao đây cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997447/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.