Sáng sớm hôm sau.
Bách Lý Đông Quân mơ mơ màng màng tỉnh lại, y mở mắt bò từ trên
giường xuống, phát hiện Ôn Hồ Tửu đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn,
nhìn con rắn Tiểu Hồng đã ngủ rất say trước mặt.
“Cậu...” Trong lòng Bách Lý Đông Quân có một dự cảm không tốt.
Ôn Hồ Tửu thu con rắn Tiểu Hồng vào tay áo, thở dài: “Tiểu Bách Lý à, xem
ra lần này chúng ta gặp phiền phức thật rồi.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Ôn Hồ Tửu nghiêng đầu: “Ai.”
“Ôn tiên sinh, Bách Lý công tử. Sau nửa canh giờ nữa đại hội thử độc sẽ bắt
đầu, mời các vị dùng đồ ăn sáng rồi theo tại hạ tới Độc Lân Viện.” Một
giọng nói trẻ trung vang lên ngoài cửa.
“Vào đi.” Ôn Hồ Tửu nói xong hạ thấp giọng bảo Bách Lý Đông Quân: “Tùy
cơ ứng biến, đừng vọng động.”
Bách Lý Đông Quân cố gắng ổn định lại tâm trạng, gật đầu nói: “Được.”
Người đẩy cửa vào là một đệ tử trẻ tuổi của Đường môn, sau khi để hạ
nhân đưa một ít đồ ăn vào phòng là nghiêng người đứng bên ngoài, kiên
nhẫn chờ hai người dùng bữa. Ngoài phòng đã rộn ràng một ít tiếng người,
chắc những người định tham gia đại hội thử độc đã xuất phát.
Thế nhưng Ôn Hồ Tửu cầm chén trà lên lại khẽ nhíu mày, hắn nghe thấy
không phải sát vách có tiếng bước chân, mà là... có tiếng người đột nhiên té
ngã dưới đất. Hắn nhìn chén trà trước mắt, mỉm cười: “Hóa ra là thế.”
Đệ tử Đường môn luôn giữ sắc mặt lạnh nhạt, khóe mắt bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997449/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.