Tạ Tuyên đã đọc hết một nửa rương sách mà mình mang đến.
Tư Không Trường Phong đã đánh gãy mười hai thanh trường côn của Tắc
Hạ Học Đường.
Lý tiên sinh của học đường đã lâu không xuất hiện, nghe nói đã rời thành đi
tới tòa thành nhỏ ở hướng bắc tạm biệt bạn cũ. Không ai biết vì sao Lý tiên
sinh thiên hạ đệ nhất lại có bằng hữu ở tòa thành nhỏ phía bắc, có lẽ là nói
bừa, dù sao Lý tiên sinh giỏi nhất là há mồm bịa chuyện.
Còn Bách Lý Đông Quân nhốt mình trong căn nhà nhỏ suốt mười ngày qua.
Mười ngày này chỉ thi thoảng là y chạy ra, nhưng vẫn say khướt như hôm
trước. Theo lời Tư Không Trường Phong thì là thần chí không minh mẫn,
luôn miệng nói sao trời ban ngày sao trời ban ngày sau đó ngủ một giấc, ăn
bừa mấy miếng rồi lại chạy vào trong phòng.
“Ban ngày thấy sao trời, là tên loại rượu đó à?” Tạ Tuyên vẫn ngồi trong sân
vừa phơi nắng vừa đọc sách.
Tư Không Trường Phong đứng giữa sân, trán đầy mồ hôi, tay phải cầm một
thanh trường côn, tay trái cầm một thanh đoản côn, bắt chước giao chiến
với người khác, chỉ có điều hai thanh côn còn chưa quá thuần thục, thường
xuyên va chạm với nhau, thi thoảng thân thể lại mất cân bằng, vài lần còn
ngã nhào. Hắn vừa vung thương vừa trả lời: “Ai mà biết được? Thu Lộ Bạch
của Điêu Lâu Tiểu Trúc khó chiến thắng đến vậy à? Hôm đó ta đã uống
rượu trong quán đó rồi, cũng chỉ thế mà thôi.”
“Thu Lộ Bạch thì khác. Ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997420/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.