Sau khi ăn xong bữa cơm, trời cũng đã tối, Lý tiên sinh ngồi nhìn ánh trăng
trên bầu trời, ngâm nga một điệu nhạc. Thành nhỏ đúng là thành nhỏ, giờ
phút này hầu như không nghe thấy bất cứu âm thanh nào, còn trong Thiên
Khải Thành thì giờ mới là lúc bắt đầu cuộc sống của giới quý tộc.
Nghe nói tòa thành đó còn đẹp hơn Mộ Xuân thành này gấp trăm lần.
Thật mong đợi.
Lý tiên sinh khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Nhưng không biết lần này có tới
đó được không.”
Vị phu nhân xinh đẹp kia nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, đi vào trong sân,
ngồi xuống bên cạnh Lý tiên sinh: “Tiên sinh.’
“Đồ ăn tối nay rất ngon.” Lý tiên sinh khen một câu.
Gương mặt vị phu nhân kia hơi đỏ lên, khẽ thở dài: “Tiên sinh tới đây lần
này là để cáo biệt ư.”
Lý tiên sinh gật đầu, ông tới đây lần này đã tỏ ý cáo biệt vài lần, vị phu nhân
này tuy không đọc nhiều sách nhưng lại khá thông minh, không thể không
nhìn ra.
“Năm đó gặp được tiên sinh, đã biết tiên sinh không phải người phàm, luôn
nghĩ sẽ có ngày ly biệt. Nhưng khi ngày này thật sự tới, trong lòng vẫn
không dứt nổi.” Phu nhân lau lệ trên khóe mắt.
Lý tiên sinh lắc đầu cười: “Chẳng qua là thường xuyên tới đây ăn ké bữa
cơm, dạy Tiểu Dư Nhi nhà cô mấy bài học thôi, có gì mà không dứt nổi.”
Phu nhân kia im lặng một lát, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước Lý tiên
sinh: “Tiên sinh!”
Lý tiên sinh cười khổ: “Sao phải làm vậy?”
“Tiên sinh mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997421/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.