“Có câu là công thủ hữu đạo, bộ thương pháp này có cái tên không tệ.”
Một giọng nói mang theo ý cười vang lên, Tư Không Trường Phong và Tạ
Tuyên đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một nho sinh trung niên mặc áo bào
màu xám đang đi từ ngoại viện vào. Tư Không Trường Phong nhìn hắn một
cái, sửng sốt: “Là ngươi.”
Chính là thư sinh trung nhiên mời hắn uống rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc
ngày hôm đó.
“Sư thúc.” Tạ Tuyên hạ giọng chào.
“Tiểu Tuyên Nhi, ta thấy ngươi cũng hiểu nhiều về võ học đấy, hay là theo
sư thúc học võ đi. Dù sao trong một thời gian dài tới đây, sư thúc sẽ không
ở Sơn Tiền thư viện, dù sao cũng phải có người tiếp nhận gậy gộc của ta
chứ.” Trần Nho giơ tay ra định xoa đầu Tạ Tuyên.
“Không cần đâu.” Tạ Tuyên rụt cổ né tránh. “Tập võ quá mệt mỏi.”
“Thôi được, một ngày nào đó ngươi có tránh cũng không thoát đâu.” Trần
Nho quay sang nhìn Tư Không Trường Phong: “Tiểu huynh đệ, chúng ta lại
gặp mặt rồi.”
Tư Không Trường Phong gật đầu: “Chào tiền bối.”
“Thương pháp mà vị tiểu sư đệ của ta nói đúng là có tồn tại, cũng có người
từng học được. Nhưng đại đa số mọi người đều từ bỏ, ngươi biết vì sao
không?” Trần Nho nói với giọng ôn hòa.
Tư Không Trường Phong lung lay thanh trường thương trong tay, lắc đầu tỏ
ý không hiểu.
“Tới đây nào.” Trần Nho bước lên một bước, xuất chưởng đánh về phía Tư
Không Trường Phong.
Tư Không Trường Phong nhanh chóng lùi lại một bước, né tránh, tiếp đó
trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997419/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.