Sáng sớm hôm sau, Tắc Hạ Học Đường.
Bách Lý Đông Quân nhốt mình trong nhà, nghiên cứu quyển ‘Tửu Kinh’ mà
Tạ Tuyên đưa tới. Dù sao cũng có ước định đánh cược với Điêu Lâu Tiểu
Trúc, đánh cược loại rượu mình để ý nhất và thanh Ngân Nguyệt thương
của Tư Không Trường Phong. Bách Lý Đông Quân không muốn thua, cho
nên trừ phi y đưa tin ra yêu cầu nguyên liệu cất rượu, mấy ngày nay đều
không cho ai quấy rầy y.
Vì vậy cái sân trống rỗng chỉ còn lại Tạ Tuyên đọc sách một mình và Tư
Không Trường Phong buồn chán bằng chết.
“Ngươi rất thích đọc sách à?” Tư Không Trường Phong đành phải tìm đề tài
nói chuyện với Tạ Tuyên.
Tạ Tuyên không ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn luyện thương nhưng trong
tay không có thương?”
Tư Không Trường Phong cả kinh: “Ngươi cũng nhìn ra được ta là người
dùng thương?”
“Đương nhiên.” Tạ Tuyên liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Ngươi cũng nhìn ra trên người ta có thương ý à?” Tư Không Trường Phong
nghi hoặc, nghĩ thầm có phải trong Thiên Khải Thành ai ai cũng có dị năng
không? Mình gặp ai thì người ta cũng đoán được là mình dùng thương.
“Ta nhìn tay. Cái câu trên người ngươi có thương ý chắc là Lý tiên sinh nói
với ngươi. Thiên tử quan tướng, vọng khí tầm long. Đó là một môn võ công
rất mơ hồ, ta không biết. Ta chỉ biết dùng đao, dùng kiếm, dùng thương,
dùng cung tên, vết chai trên bàn tay đều khác biệt.” Tạ Tuyên nhấc quyển
sách: “Trên sách có nói.”
Tư Không Trường Phong gật đầu: “Đọc sách nhiều đúng là lợi hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997418/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.