Trong giang hồ, mấy ai chưa từng nghe danh hiệu Lý tiên sinh của học
đường? Thiên hạ rộng lớn như vậy, lại có bao người nhớ được tên thật của Lý tiên
sinh là Lý Trường Sinh?
Nhưng Tư Không Trường Phong lại nhớ rất rõ, vì cả đời này hắn chỉ chờ có
ngày được thấy ngọn núi cao xa này. Nhưng giờ phút này, ngọn núi cao ấy
đang ở trước mặt hắn, thậm chí mỉm cười với hắn, thậm chí còn nói sau này
hắn có thể trở thành Thương Tiên.
Tư Không Trường Phong sửng sốt một hồi lâu, tiếp đó do dự: “Tiên sinh,
trong tay ta đã mất thương, sao vẫn đoán được là ta dùng thương?’
Lý Trường Sinh nhìn hắn mỉm cười: “Vì trên người ngươi có thương ý.”
Bách Lý Đông Quân nghe Lý tiên sinh nói vậy cũng thấy kinh ngạc, vì trong
ấn tượng của y, sư phụ chưa từng tán thưởng bất cứ ai, bất cứ chuyện gì;
xưa nay luôn là trên trời dưới đất bổn tiên sinh đệ nhất, ngoài bổn tiên sinh
ra, người trong thế gian chỉ là phàm nhân.
“Cho nên, Tắc Hạ Học Đường, mời Tiểu Thương Tiên đi vào.” Lý Trường Sinh
nghiêng người sang bên, nhường đường, cuối cùng Tư Không Trường
Phong cũng thôi không do dự, đi qua Lý tiên sinh, rảo bước vào cửa, tới
bên cạnh Bách Lý Đông Quân.
“Thiếu niên đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Ngươi là lãng khách giang hồ,
hắn là công tử hầu phủ, trong mắt hạng phàm tục trên thế gian thì các
ngươi khác biệt như trời với đất, nhưng nơi này là học đường, trong học
đường đều là học sinh, trong học sinh thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997416/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.