Nhưng ánh mắt Phong Thu Vũ chỉ hơi do dự một chút rồi, lắc đầu quả
quyết: “Ta không cần.”
Tư Không Trường Phong hít một hơi, tiếp đó nghiêm mặt nói: “Ca ca ngươi
tên là gì?”
Phong Thu Vũ nhíu mày: “Ngụy Lạc Lễ.”
Tư Không Trường Phong gật đầu: “Ta chính là Ngụy Lạc Lễ.”
Phong Thu Vũ cả kinh, tiếp đó thần sắc mang chút tức giận, giơ chân đá Tư
Không Trường Phong một cái: “Ngươi thật to gan, dám trêu ghẹo ta.”
Dù sao Tư Không Trường Phong cũng coi như một nửa thiếu niên cao thủ,
cũng giơ chân lên, né cú đá của Phong Thu Vũ. Hắn vẫn mỉm cười: “Tuy ta
đã quên mình từng tới Vị Thành hay chưa, nhưng ta cũng là người Giang
Nam. Điệu nhạc của cô nương mang ý nhớ nhà, hai người chúng ta gặp
nhau ở Thiên Khải cũng coi như có duyên. Ta nói, muốn có muội muội như
cô, là thật.”
“Nhưng đột nhiên khiến cô có thêm một vị đại ca, cô không muốn cũng
phải.” Thấy Phong Thu Vũ không nói lời nào, Tư Không Trường Phong lại
nói tiếp một câu.
Phong Thu Vũ thở dài: “Ta không phải người Giang Nam. Quê ta...”
“Tiểu thư.” Tỳ nữ nhỏ giọng gọi cô.
Phong Thu Vũ lại giơ chân đá về phía Tư Không Trường Phong: “Ngươi lừa
ta à?”
“Có một vị bằng hữu của ta từng nói, lời nói có thể lừa người, nhưng âm
luật không thể lừa người, vì âm luật là thứ thuần khiết trong sáng nhất thế
gian.” Lần này Tư Không Trường Phong không trốn, đứng chịu cú đá: “Cho
nên bất luận cô nương quê quán ở đâu, nhớ nhất vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997415/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.