Một nữ tử áo trắng, gương mặt thanh tú, như một viên ngọc quý đang
đứng trước mặt bọn họ.
Trong Bách Hoa Lâu có rất nhiều mỹ nữ, nhưng nữ nhân này đứng trong đó
mà chẳng hề kém cỏi.
Cô không có vẻ diễm lệ, thậm chí có thể nhận ra cô không đánh phấn tô
son, nhưng chỉ dựa vào vẻ đẹp không chút trang điểm này đã có thể vượt
qua những nữ nhân ríu rít xung quanh.
Một vị khách nữ xuất hiện trong thanh lâu, đúng là khá kỳ lạ, nhưng có vẻ
như mọi người đều nhận ra cô ấy, không ai tới xua đuổi; ngược lại lấy cô
làm trung tâm, trong phạm vi ba trượng, không ai dám lại gần.
Cô gái cầm một thanh kiếm trực tiếp ra tay.
Thanh kiếm này xếp hạng tư trên kiếm phổ.
Chỉ có truyền nhân trủng chủ Kiếm Tâm Trủng mới có thể mang theo, danh
kiếm, Tâm.
Bách Lý Đông Quân nhận ra cô gái này, do dự một chút, nghĩ tới một cách
xưng hô khéo léo: “Tẩu tẩu?”
Truyền nhân của Kiếm Tâm Trủng, Lý Tâm Nguyệt mỉm cười nhìn y một cái,
trong nụ cười lại là lưỡi đao: “Tuổi còn nhỏ mà không học cái tốt.”
Bách Lý Đông Quân xua tay: “Đệ vô tội...”
‘Bốp’ một cái, đầu gối của Bách Lý Đông Quân bị đá một cái, nửa quỳ nửa
ngã trên mặt đất. Lôi Mộng Sát chỉ vào y chửi ầm lên: “Đều là do thằng nhãi
không học cái tốt này, cứ đòi ta dẫn đến đây Ta đã nói không tới cơ mà,
ngươi cứ đòi đưa đi! Giờ đưa ngươi đến rồi đấy, ngươi đã thỏa mãn chưa? Nếu rồi thì ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997412/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.