Lúc này, tiếng đàn sau tấm lụa trắng bỗng ngừng lại, cho nên trong sảnh
còn có người đáp lời hai người Bách Lý Đông Quân. Nhưng khi tiếng đàn lại
vang lên, ngay cả Đồ Nhị Gia cũng quay đầu đi, không để ý tới bọn họ nữa.
Tất cả mọi người ngồi rất nghiêm chỉnh, đoan trang.
Hóa ra thật sự có người tới thanh lâu chỉ để nghe một điệu nhạc.
Phong Thu Vũ đứng đầu Bắc Ly, tuy ra đời trong thanh lâu, nhưng tiếng đàn
lay động lòng người, mấy nưam trước từng được Lạc Hiên công tử phong
nhã tuyệt thế gọi là ‘dùng đôi tay nữ tử mười lăm, đàn âm thanh tuyệt thế
trăm năm của Bắc Ly’. Đương nhiên cả tiếng đàn lẫn dung mạo của cô đều
là đề tài bàn tán của mọi người.
Nghe nói dung mạo của cô không hề kém cạnh hoa khôi đầu bảng của
Bách Hoa Lâu, nhưng xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân, đến nay vẫn
chưa ai được âu yếm.
Nghe nói cô là hậu nhân của công chúa tiền triều, bị ép nương nhờ dưới
mái thanh lâu, thật ra thân phận cao quý, có cao thủ tuyệt thế âm thầm bảo
hộ.
Lời đồn đại kỳ quái hơn nữa là Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn đã để ý tới
cô, chỉ đợi tới khi mười tám tuổi, Cố Kiếm Môn sẽ từ Tang Lạc Thành đến
đây đón cô, cho nên trước đó không ai có thể đến gần cô.
Đương nhiên lúc này Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đều
không hề hay biết những lời đồn đại đó. Bọn họ tới đây là để uống rượu,
nghe đàn chỉ là tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997413/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.