Nếu dùng võ công cướp đoạt Thu Lộ Bạch ủ mười hai năm này, với thân
phận đệ tử Lý tiên sinh ở học đường, cho dù hôm nay không thành công,
khổ luyện một thời gian thì thắng Tạ sư cũng không phải chuyện khó.
Nhưng nếu dùng thuật cất rượu thắng Tạ sư, e là Lý tiên sinh của học
đường đích thân tới cũng vô dụng.
Tạ sư khẽ cúi đầu, trong lòng thầm nghi ngờ không biết có phải mình nghe
nhầm không.
Nhưng Bách Lý Đông Quân lại tự nói tiếp: “Chọn ngày mười bốn tháng này
đi. Ngày đó ta sẽ mang rượu của ta tới Điêu Lâu Tiểu Trúc, cũng mời Điêu
Lâu Tiểu Trúc chuẩn bị sẵn loại rượu tốt nhất của các vị, cùng với người cất
rượu ưu tú nhất Thiên Khải Thành. Cuối cùng, ta sẽ mang bình rượu kia đi,
cũng mang thanh trường thương đó đi.”
Tạ sư sắc mặt nặng nề, giọng nói lộ vẻ tức giận: “Ngươi biết mình đang nói
gì không?” Tuy dáng vẻ của Tạ sư rất hung hãn, nhưng thật ra từ đầu đến
giờ hắn luôn nhường nhịn hai thiếu niên này. Nhưng Bách Lý Đông Quân
lấy chuyện cất rượu ra đùa bỡn, chạm phải vảy ngược trong lòng hắn, thái
độ của hắn lập tức khác hẳn.
Lôi Mộng Sát biết tính cách của người cất rượu này, vội vàng giải thích:
“Trước khi vào Thiên Khải Thành, tiểu sư đệ của chúng ta đã học cất rượu
gần mười năm.”
“Ta học bốn mươi năm.” Tạ sư trầm giọng nói.
“Rượu ngon nếm được trăm vị của gian gian, thiếu niên nóng nảy, trung
niên ôn hòa, lão niên thuần phác, mỗi thứ có cái bất đồng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997411/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.