“Là một mũi thương tốt.” Tạ sư tán thưởng một câu, người trẻ tuổi như vậy,
thương tốt như vậy, đúng là hiếm có.
“Nhưng đáng tiếc.” Sau đó là một tiếng thở dài, Tạ sư xoay nhẹ tay, khiến
cho cả Tư Không Trường Phong và thanh trường thương xoay tròn.
Tư Không Trường Phong cả kinh, trong Dược Vương Cốc ngày nào hắn
cũng luyện thương, đánh tám thương đó từ một đến tám rồi lại từ tám
đánh về một. Hơn nữa sau chuyện ở Sài Tang Thành, tâm cảnh của hắn đã
biến hóa, hiện tại công lực của hắn tăng nhiều, nhưng chỉ một thương đã bị
chế ngự.
Không được! Tư Không Trường Phong cắn răng một cái, đột nhiên buông lỏng thương,
đạp một chân lên báng thương, tung người nhảy tới, xuất quyền đánh về
phía Tạ sư.
“Về đi!” Tạ sư duỗi tay xuất quyền đánh văng Tư Không Trường Phong ra
ngoài.
Tư Không Trường Phong bị quyền này đánh tới tận cửa, hắn lau mồ hôi ứa
ra trên trán, thở hổn hển.
“Một vị thương khách không nên dễ dàng từ bỏ thương của mình, trừ phi
ngươi có thể lấy nó về.” Tạ sư vung quyền, đánh văng thanh trường thương
ra ngoài. Tư Không Trường Phong giậm chân lao tới, đỡ lấy trường thương,
tiếp đó hạ xuống đất, cúi người nhìn Tạ sư.
“Kim Cương Tráo của Tạ sư tiến bộ không ít.” Trần Nho cười khen.
Tạ sư quay sang Trần Nho, thần sắc cung kính: “Tiên sinh quá khen. Nếu
tiên sinh ra tay, e là chỉ một ngón tay đã phá được Kim Cương Tráo rồi.”
“Quá lời rồi, quá lời rồi.” Trần Nho khẽ lắc đầu.
Tạ sư quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997410/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.