Nghe thấy ba chữ ‘Thu Lộ Bạch’, sắc mặt tiểu nhị lập tức thay đổi, càng
thêm âm trầm.
Trần Nho khẽ mỉm cười, chỉ giơ chén rượu lên uống một ngụm.
Những khách khứa khác trong sảnh đều lộ vẻ châm biếm.
Quả nhiên là loại lỗ mãng quê mùa.
Tiểu nhị hắng giọng nói: “Thiếu hiệp, hôm nay không có Thu Lộ Bạch.”
Lãng khách lấy làm khó hiểu, nghi hoặc nói: “Vì sao?”
Tiểu nhị chép miệng, như lười giải thích, nhưng Trần Nho lại mở miệng nói:
“Thu Lộ Bạch mỗi tháng chỉ bán một ngày, ngày đó chỉ bán hai canh giờ. E
là hôm nay không đúng ngày.”
“Vậy ngày mai thì sao?” Lãng khách hỏi.
Tiểu nhị lắc đầu: “Ngày mai cũng không phải, ngày kia cũng không, ngày
kìa cũng không nốt. Tháng này bán ngày mười bốn, còn mười ba ngày nữa.
Cứ chờ đi.”
“Không được.” Lãng khách vỗ bàn một cái: “Ta phải uống hôm nay.”
Tiểu nhị sửng sốt một hồi, tiếp đó còn tưởng mình nghe không rõ, nghiêng
cổ: “Ngươi nói cái gì?”
Lãng khách cất cao giọng: “Ta phải uống hôm nay.”
Tiểu nhị không giận mà cười, hỏi: “Xin hỏi Điêu Lâu Tiểu Trúc là thiếu hiệp
mở hay sao?”
Lãng khách lắc đầu: “Đương nhiên là không phải.”
“Vậy hôm nay không có!” Tiểu nhị hừ lạnh nói.
Trần Nho thấy vậy hỏi lãng khách kia: “Còn chưa hỏi tôn tính đại danh của
thiếu hiệp?”
Lãng khách gẩy cọng tóc rủ xuống trán: “Chưa từng làm chuyện hiệp nghĩa,
không dám nhận là thiếu hiệp. Tại hạ từ nhỏ không cha không mẹ, tới thì
trống không, đi cũng trống không, nên lấy họ Tư Không. Cũng nguyện hóa
thành cuồng phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997409/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.