Thiên Khải Ngũ Tổng Quản, tức tổng quản chưởng hương quản lý việc tế lễ
của hoàng thất; tổng quản chưởng ấn phụ trách bảo quản ngọc tỷ truyền
quốc; tổng quản chưởng kiếm quản lý việc thủ vệ trong cung vua; tổng
quản chưởng sách phụ trách trông nom điển tịch quan trọng; cùng với đại
tổng quản đi theo bên cạnh quân vương. Tuy bọn họ là thái giám, chức
quan cũng không quá cao, nhưng lại nằm trong trung tâm quyền lực của
Bắc Ly, khiến người khác không thể coi thường.
Có rất ít người dám không tôn trọng bọn họ, cho dù là ở Thiên Khải Thành,
Diêm Vương Thẩm La Hán mà mọi người ái ngại, gặp bất cứ ai trong số
bọn họ cũng không dám thể hiện chút ngạo mạn nào.
Nhưng Trần Nho lại gọi là ‘mấy tên thái giám’, lời nói đầy ngạo mạn.
Thẩm La Hán nhỏ giọng: “Mấy tên thái giám kia... rất khó đối phó.”
“Ta biết rồi.” Trần Nho xoay người, đi ra ngoài cửa: “Sau này xin được chiếu
cố nhiều hơn.”
“Phiền toái!” Thẩm La Hán nhổ một miếng đờm xuống đất.
Đợi tới khi Trần Nho kia ra khỏi Đại Lý Tự mới có vài thiếu khanh dám lại
gần, một người nhỏ giọng nói: “Đại nhân, người kia là ai mà kiêu ngạo vậy? Hay là buổi tối phái các huynh đệ tới giáo huấn hắn một chút?”
“Giáo huấn cái đầu ngươi!” Thẩm La Hán tát văng người nọ ra: “Đây là
huynh đệ của ta, sau này chuyện của hắn cũng là của ta! Nghe rõ chưa!”
Trần Nho mỉm cười ra khỏi Đại Lý Tự, đi dọc con đường lớn, bước chân của
hắn rất chậm, tốc độ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997408/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.