Công tử trẻ tuổi đợi hơn một canh giờ, cảm thấy buồn chán, nhặt đá dưới
đất lên, vung tay, đá nảy ba bốn lần, cuối cùng rơi xuống. Y khá tức giận, lại
cầm một cục đá lên, vận Thu Thủy Quyết, lại vung ra, tảng đá bay vút đi,
phóng liền sang phía đối diện.
Y phủi bụi đất trên người, khá là đắc ý.
“Hóa ra còn có thể sử dụng Thu Thủy Quyết như vậy.” Một giọng nói thanh
nhã vang lên, công tử trẻ tuổi sửng sốt, quay đầu lại phát hiện phía sau con
ngựa trắng có một thư sinh trung niên đang từ từ đi tới.
Công tử trẻ tuổi kinh hãi: “Ngươi nhận ra Thu Thủy Quyết?’
“Ta còn nhận ra ngươi nữa, ngươi tên Bách Lý Đông Quân đúng không?”
Thư sinh trung niên khẽ mỉm cười.
Người vừa đến rất khó hiểu, mà liếc mắc một cái là nhận ra võ công của y,
gọi được tên y, nhưng Bách Lý Đông Quân lại không có địch ý đối với hắn,
có lẽ vì cảm giác trên người thư sinh trung niên này quá ôn hòa, khiến
người ta bất giác có hảo cảm. Thư sinh nhìn thoáng qua cành liễu mà Bách
Lý Đông Quân vừa cắm bên hông, cười nói: “Hôm nay tới tiễn bạn bè à?”
Bách Lý Đông Quân quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi là thầy bói à?”
“Trước kia từng bói, không chính xác lắm.” Thư sinh trung niên trả lời:”’Liễu’
tức là ‘lưu’, mang ý lưu giữ, một là không đành lòng chia tách, hai là vĩnh
viễn không quên. Ngươi bẻ cành liễu đợi ở đây, đương nhiên là để tiễn biệt.
Không cần bói.”
Bách Lý Đông Quân mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997403/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.