Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc vương phi không tới biệt việt này nữa, Diệp
Đỉnh Chi vẫn không tỉnh lại.
Lạc Thanh Dương ngồi bên bàn đá trong sân, tự ăn màn thầu.
Các sư huynh đệ đều nói hắn là người lạnh lùng bẩm sinh, nhưng chỉ hắn tự
biết, hắn chẳng qua chỉ không thích nói chuyện mà thôi. Lúc trước Diệp
Đỉnh Chi kể chuyện, Cảnh Ngọc vương phi lặng lẽ lắng nghe, hắn cũng
tránh trong chỗ bọn họ không nhìn thấy để lắng nghe, nghe tới lúc hứng
khởi, trong lòng hắn cũng trông ngóng.
Nhưng hôm nay khoảng sân này thật tĩnh lặng, trong lòng hắn cũng thấy
trống trải.
“Còn sáu tháng nữa, sẽ có thời cơ tốt hơn.” Lạc Thanh Dương nhỏ giọng
lẩm bẩm.
“Thiên Khải Thành có vô số cao thủ, ta lại không để mắt tới mấy người,
nhưng rác rưởi như sư phụ của ngươi, ta cảm thấy chỉ có một mà thôi.” Một
giọng nói lười biếng vang lên, Lạc Thanh Dương cả kinh, đột nhiên đặt tay
lên kiếm trúc đứng dậy. Người nọ lặng lặng xuất hiện, không một tiếng
động, vừa rồi hắn toàn toàn không chú ý tới.”
“Đừng chạm vào kiếm, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã chết rồi.” Lạc
Thanh Dương chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, một người đã ngồi xuống bên
cạnh hắn, người nọ còn cầm cái màn thầu bên cạnh lên ước lượng, thở dài:
“Đúng là vô vị.”
Rốt cuộc Lạc Thanh Dương cũng thấy gương mặt của người bên cạnh, hắn
ngơ ngác: “Lý tiên sinh?”
Lý tiên sinh ở học đường buông màn thầu xuống, nhìn Lạc Thanh Dương
với vẻ cực kỳ hứng thú: “Ngươi nhận ra ta?’
Lạc Thanh Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997402/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.