Khi Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại, đã qua một đêm. Hắn lồm cồm bò từ trên giường
dậy, đi ra ngoài sân.
Trong sân vẫn là kiếm khách trẻ tuổi cầm kiếm trúc, dường như ngày nào
hắn cũng đứng trong sân nhìn lên không trung, mọi chuyện trong thế gian
đều không liên quan tới hắn, hắn cũng không dính dáng gì tới thế gian này.
“Huynh đài...” Diệp Đỉnh Chi mở miệng gọi.
“Ta tên Lạc Thanh Dương.” Kiếm khách trẻ tuổi quay người, ngắt lời hắn.
Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, trả lời: “Ta tên Diệp Đỉnh Chi.”
“Chuyện gì?” Lạc Thanh Dương hỏi hắn.
Diệp Đỉnh Chi thở dài, do dự một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Ta...
đói.”
Lạc Thanh Dương lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng, quay đầu đi vào phòng của mình,
lấy từ trong đó ra ba cái màn thầu, đặt lên bàn đá, lại lấy một bình trà nóng,
nói: “Ăn đi.”
Diệp Đỉnh Chi đi tới bên bàn đá, cầm cái màn thầu lên, cứng như sắt, thở
dài, lại uống một ngụm trà nóng, nhạt nhẽo vô vị, tiếp đó nhìn lên bầu trời
bên ngoài sân...
Nỗi nhớ nhà dâng lên.
“Tâm pháp ta luyện tên là Thanh Tịnh Khí, chỉ có thể uống trà nhạt, ăn đồ ăn
thô, xin lỗi.” Lạc Thanh Dương thấy hắn bất mãn, giải thích vài lời rất hiếm
thấy.
Diệp Đỉnh Chi nghĩ thầm, tốt xấu gì chỗ ngươi cũng là vương phủ, đáng lý
phải không thiếu đồ ăn ngon mới đúng, nhưng xét thấy thân phận của
mình, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hạ quyết tâm cắn một miếng màn thầu. Dù
sao cũng đói bụng mấy ngày, tuy chỉ là màn thầu, nhưng nhai vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997398/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.