Lý Trường Sinh một kiếm bay tận mây trời, lại không trở về.
Năm vị trong Bắc Ly bát công tử say khướt ngủ tới tận hôm sau, khi tỉnh lại
phát hiện trên đầu là bầu trời đầy sao, quần áo trên người ướt dầm dề.
Tạ Tuyên đọc sách dưới ánh trăng, Bách Lý Đông Quân chậm rãi uống từng
chén rượu một.
Chưởng quầy và đám tiểu nhị của Bách Phẩm Các vẻ mặt ủ rũ đợi ở đó, hy
vọng tiểu tiên sinh quản lý học đường nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng cho dù là vị tiểu tiên sinh đa mưu túc trí được người người tôn kính
này, thấy cảnh tượng trước mắt vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Tiêu
Nhược Phong day day cái đầu đau ê ẩm của mình: “Có chuyện gì vậy?”
“Đại khái là sư phụ của chúng ta đánh với người khác một trận, lúc đầu là
sư phụ phá vỡ một cái lỗ, nhưng sau đó đối thủ của người xốc cả nóc nhà
lên...” Bách Lý Đông Quân bình tĩnh nói.
Tiêu Nhược Phong ngây ra: “Cái gì?”
“Công tử... đây là giấy tờ.” Chưởng quầy run rẩy đưa tới.
Tiêu Nhược Phong nhận lấy tờ giấy, đầu càng đau hơn: “Chẳng phải sư phụ
ta chỉ phá một cái lỗ thôi à? Sao trên này bắt chúng ta đền toàn bộ tiền nóc
nhà? Đông Quân, ai to gan như vậy, dám đánh nhau với sư phụ, còn xốc cả
nóc nhà lên?”
Bách Lý Đông Quân trả lời rất ngắn gọn: “Kiếm Tiên, Vũ Sinh Ma.”
“Vũ Sinh Ma từ đâu chui ra.” Tiêu Nhược Phong day day huyệt thái dương,
cuối cùng cầm bút, vẽ một dấu hiệu lên tờ giấy: “Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997397/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.