Doãn Lạc Hà đã tìm được sư phụ, nhưng chuyện quan trọng nhất đêm nay
vẫn là Lý tiên sinh muốn thu nhận đệ tử quan môn. Cho nên ánh mắt mọi
người nhanh chóng tập trung về phía Bách Lý Đông Quân. Lý tiên sinh cũng
nhìn về phía y: “Ngươi thì sao?”
Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Ta đang đợi người.”
“Đợi người? Vương Nhất Hành là đệ tử của Lữ Tố Chân, sẽ không bái vào
môn hạ của ta.” Lý tiên sinh nói.
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng còn Diệp Đỉnh Chi, chắc hắn
cũng sắp tới rồi.”
Lý tiên sinh điềm nhiên mỉm cười nói: “Ồ, ta đã nghe nhiều người nhắc tới
Diệp Đỉnh Chi, hình như võ công của hắn rất tốt.”
“Tốt hơn ta.” Bách Lý Đông Quân thành khẩn trả lời.
“Vậy nếu đợi hắn tới, ta chọn hắn thì sao?” Lý tiên sinh lại hỏi.
Bách Lý Đông Quân thở dài: “Còn làm sao nữa, tuy chắc chắn sẽ bị cười
nhạo, nhưng ta cũng đành phải cưỡi ngựa, về Càn Đông Thành thôi.”
“Vậy ngươi cảm thấy, nếu hai người các ngươi cùng đứng ở đây, ta nên
chọn ai?” Lý tiên sinh hỏi.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một hồi lâu, mọi người cũng kiên nhẫn chờ y,
đây là một câu hỏi rất khó trả lời.
Hình như có trả lời ra sao cũng không ổn.
“Ngài nên chọn cả hai.” Bách Lý Đông Quân đưa ra đáp án bất ngờ.
“Vì sao?” Lý tiên sinh hỏi ngược lại.
“Vì hai người chúng ta đều rất ưu tú, bỏ lỡ bất cứ ai thì ngài cũng thấy đáng
tiếc.” Bách Lý Đông Quân trả lời.
Lý tiên sinh mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997388/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.