Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh dậy đã là giờ ngọ ngày hôm sau. Y ngọ nguậy 
bò từ trên giường xuống, đẩy cửa ra, phát hiện có một cô bé đang ngồi 
ngoài cửa ăn kẹo hồ lô. 
“Ngươi tỉnh rồi?” Cô bé liếm kẹo hồ lô, đứng dậy. 
Cô bé kia trắng trẻo nõn nà, như con búp bê sứ khiến người ta nhìn thấy là 
yêu. Bách Lý Đông Quân cũng không nhịn được xoa đầu cô bé: “Cô bé, 
đây... là đâu?” 
“Đây là nhà ta.” Cô bé chớp chớp mắt. 
Bách Lý Đông Quân cảm thấy đầu đau ê ẩm: “Ta biết đây là nhà em, nhưng... 
em là ai?” 
“Ta tên Lý Hàn Y.” Cô bé nheo mắt cười. 
Bách Lý Đông Quân cảm thấy bất đắc dĩ: “Thế thì sao ta lại ở đây?” 
“Cha ta mang ngươi về.” Lý Hàn Y cắn một viên kẹo hồ lô, có vẻ rất ngon 
miệng. 
Bách Lý Đông Quân vỗ đầu một cái, đột nhiên hiểu ra: “Ta hiểu rồi, em là 
con gái của Lý tiên sinh ở học đường! Rốt cuộc lão già ấy bao nhiêu tuổi, 
sao con gái còn bé vậy.” 
Lý Hàn Y nhìn Bách Lý Đông Quân như nhìn thằng ngốc, không để ý tới hắn. 
“Hàn Y, khách tỉnh rồi à?” Một giọng nữ vang lên, Bách Lý Đông Quân quay 
đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, 
mặc một bộ áo trắng, đi từ trong một gian phòng khác ra. 
“Hả, lão già họ Lý này đúng là trâu già gặm cỏ non, vợ còn trẻ, lại xinh đẹp 
như vậy?” Bách Lý Đông Quân lắc đầu liên tục: “Tội lỗi, tội lỗi.” 
Lý Hàn Y gọi mẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997389/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.