Cô gái nói rất bình tĩnh, như đang thuật lại một chuyện hết sức bình
thường.
Việc này khiến Chung Phi Ly thấy nực cười, cũng khá tức giận.
Hôm nay hắn đã trải qua rất nhiều lần thất bại, cho nên tâm trạng của hắn
không được tốt. Nhưng cô gái này thật sự rất xinh đẹp, cho nên hắn cũng
nhẫn nại lần cuối nói: “Nếu ngươi kiên quyết muốn cứu người này, ta sẽ
giết ngươi.”
Không ngờ cô gái kia lại mỉm cười: “Cuối cùng cũng thôi không giả trang
nữa à? Nhưng muốn giết ta, không đơn giản như vậy đâu.” Cô gái nói xong,
chỉ thấy một nam tử cao gầy từ ngoài sân đi vào, bên hông nam tử kia dắt
một thanh kiếm trúc hẹp dài, gương mặt tuấn tú, cũng rất trẻ tuổi, chỉ cỡ
Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân.
“Sư huynh, giao hắn cho ngươi.” Cô gái cõng Diệp Đỉnh Chi sắp ngất xỉu
lên, đưa hắn vào trong phòng.
Trong lúc choáng váng, Diệp Đỉnh Chi nhớ lại lúc ở Bắc Man, trong hoang
mạc đổ tuyết lớn, hắn luyện kiếm trong tuyết, không sợ giá rét, lại nhớ tới
những ngày ở Nam Quyết, liên tiếp vung quyết giữa ngày hè nóng nực, mồ
hôi chảy đầm đìa. Hắn không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ lại những
chuyện đó. Hắn chỉ nhớ, trong những thời khắc đó, lòng hắn vẫn kiên định.
Nhưng vì sao giờ phút này, lòng hắn lại dao động? Nam tử cao ráo trẻ tuổi kia đi tới trước mặt Chung Phi Ly, tay cầm thanh
trúc kiếm, khẽ cúi người.
“Ngươi tên gì?” Chung Phi Ly lạnh lùng nói.
Nam tử kia không trả lời, chỉ chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997387/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.