Chung Phi Ly nâng phán quan bút, nhanh chóng xoay tròn, hắn cúi đầu
nhìn đám người Bách Lý Đông Quân bên dưới, thời gian cho họ không còn
nhiều, người của học đường sẽ nhanh chóng đuổi tới, tuy đám người Bách
Lý Đông Quân đã mất năng lực chống cự, nhưng...
Hình như Ly Hỏa vừa bị Chung Phi Ly kéo đi đã nhanh chóng trở về.
“Đợi một chút.” Chung Phi Ly trầm giọng nói.
Bách Lý Đông Quân cũng ngồi xếp bằng xuống, ba chàng trai bắt đầu vận
khí chữa thương, Vương Nhất Hành cười nói: “Nếu bây giờ cô nương cầm
túi gấm này bỏ chạy, đệ tử cuối cùng của Lý tiên sinh chính là cô rồi.”
“Đùa gì đấy, cho dù cuối cùng Lý tiên sinh chọn ta vì ta xinh đẹp, ta cũng
không chấp nhận.” Doãn Lạc Hà mở túi gấm: “Tuy ta mặt dày, nhưng ta
cũng biết nếu không có các ngươi, ta đã chết từ lâu rồi.”
Bốn cái túi gấm được mở ra lần lượt theo thứ tự ‘thân dậu tuất hợi’, lần lượt
mở bốn tờ giấy ra đặt dưới đất.
“Là một bài thơ.” Vương Nhất Hành chậm rãi đọc.
Thiên bất xuất chu tước ly khấp.
Quân bất kiến chân võ lâm thế.
Phong trung hiện bạch hổ bễ nghễ.
Nguyệt bất lạc đãi thùy nhi khởi? “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tứ linh trên trời, nằm ở bốn
phương, thủ pháp chế tạo cung điện đều dựa theo như vậy. Bài thơ này
dùng tứ linh làm đề, đáp án hẳn cũng là tìm trong tứ linh.” Vương Nhất
Hành trầm giọng nói.
“Nghe rất mơ hồ. Nhưng ngươi nói tới tứ linh, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu
Tước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997386/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.