Trong khoảng sân kia.
Nữ nhân kia nhẹ nhàng vỗ về cây đàn, nhìn lên không trung, lẩm bẩm: “Vì
sao vừa rồi ta cảm thấy dường như hắn đã tới?”
“Hắn không tới.” Một giọng nói trả lời cô.
Bồng bềnh đi tới, lại bồng bềnh hạ xuống, điểm khác biệt duy nhất là cành
cây kia đã không còn, Lý tiên sinh của học đường vuốt nhẹ trường bào:
“Hắn đã chết.”
Nữ nhân kia thở dài: “Ta biết.’
“Không, ngươi không biết.” Lý tiên sinh chậm rãi lắc đầu: “Năm đó hắn
không chết, hắn ở Càn Đông Thành mười mấy năm, nhưng mấy tháng trước
đã chết rồi. Nhưng trước khi chết đã để lại một đệ tử, ngươi vừa cảm nhận
được là kiếm ý mà người đó truyền lại. Không thấy phiền nhiễu chốn nhân
gian, kiếm ý vĩnh viễn lưu lại, cũng coi như an ủi.”
Nữ nhân kia ngây ra một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi hỏi: “Vậy hắn có tới
đây không?”
“Có lẽ vậy.” Lý tiên sinh ngáp một cái, mất hết hứng thú: “Dù sao ta cũng
giúp một chút.”
Bên rìa võ trường.
Giờ hợi đã đến
Bách Lý Đông Quân xoay người, nhìn Diệp Đỉnh Chi rốt cuộc cũng khôi
phục tinh thần và Vương Nhất Hành đang ngồi xếp bằng dưỡng khí, chậm
rãi nói: “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?” Vương Nhất Hành hỏi.
“Vừa rồi trên tay Gia Cát Vân có hai túi gấm.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười,
để lộ hàm răng trắng. “Nhưng hắn chạy rồi, túi gấm cũng không còn.”
“Ha ha ha ha ha, đúng là chuyện thú vị.” Vương Nhất Hành cười một tràng
nói.
“Túi gấm ở đây.” Doãn Lạc Hà đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997385/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.