“Ta có một kiếm, có thể nói là tuyệt thế.”
“Cái gì gọi là tuyệt thế, chỉ là trên trời dưới đất, quá khứ tương lai, nếu
không có người này, thì cũng không có kiếm này.”
“Nếu lại có người này, cũng lại có kiếm này.”
“Ta họ Bách Lý.”
Bách Lý Đông Quân nâng kiếm múa lên, đột nhiên nhắm hai mắt, kiếm khí
bay tứ tung. Y nhảy lên, Bất Nhiễm Trần trên tay sáng rực dưới ánh trăng.
Vì thế kiếm khí kia có bảy phần hóa thành ánh trăng, ba phần đan xen
hương rượu, Bách Lý Đông Quân cầm kiếm vung lên, dốc toàn lực thi triển.
Trước đây Vương Nhất Hành từng thấy Bách Lý Đông Quân sử dụng Tây Sở
Kiếm Ca trong Danh Kiếm sơn trang, nhưng lúc đó chỉ bất ngờ vì truyền
thuyết tái hiện, chỉ cảm thán trước khí phách phấn chấn của thiếu niên múa
kiếm, còn hôm nay lại được thấy điệu kiếm vũ chân chính.
Kiếm khí như nước thủy triều, hùng hồn như biển rộng, dâng trào mãnh
liệt, khí thế bất phàm.
Kiếm đã không còn kiếm chiêu, chỉ còn kiếm ý.
Nhưng chỉ mình Bách Lý Đông Quân tự biết, kiếm ý này đến từ đâu.
Đến từ Thu Thủy.
Thu thủy thì chí, bách xuyên quán hà; kính lưu chi đại, lưỡng sĩ chử nhai chi
gian bất biện ngưu mã.
(Lúc nước thu dưng, trăm rạch đổ vào sông to. Lòng sông rộng cho đến
đứng bờ nọ ngó bờ kia không sao phân biệt được bò với ngựa.)
“Rơi!” Cuối cùng kiếm của Bách Lý Đông Quân cũng chém xuống, Gia Cát
Vân giơ tay xuất chưởng, chân khí trong tay hóa thành một quả cầu, ngăn
cản chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997384/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.