Ai cũng muốn bước lên đỉnh cao.
Vì chỉ khi bước lên đỉnh cao mới có thể quan sát chúng sinh trong thế gian,
mới có thể hưởng thụ khí thế ngạo nghễ áp đảo thiên hạ.
Nhưng võ học ra sao mới là đỉnh cao? Bách Hiểu Đường có nói: Đại cảnh tiêu dao, giơ tay là chạm tới trời, không
thấy chúng sinh, không thấy thiên địa.
Chỉ khi tới cảnh giới Đại Tiêu Dao mới có thể nói tới đỉnh cao của võ đạo,
thậm chí chỉ cần duỗi tay ra, cố gắng một chút là thấy được đỉnh cao chân
chính.
“Nhưng mọi người quên mất một câu, không thấy chúng sinh, không thấy
thiên địa. Người đạt tới Tiêu Đao Đại Thiên Cảnh, trong mắt chỉ còn bản
thân.” Lý tiên sinh của học đường xoay người nhảy từ trên cây xuống, tiện
tay bẻ một cành.
“Chẳng phải trước nay ngươi không ưa Bách Hiểu Đường à? Sao lại để ý tới
lời của họ như vậy?” Nữ nhân kia đánh xong một bài, ngẩng đầu lên nhìn Lý
tiên sinh.
“Tuy Bách Hiểu Đường rất đáng ghét, nhưng lời nói vẫn có đôi chút đạo lý.”
Lý tiên sinh vung nhánh cây. “Tô Lễ, kiếm của ta ra sao?”
“Thế mà đòi gọi là kiếm?” Tô Lễ khịt mũi coi thường
“Thôi, có nói với ngươi cũng bằng không.” Lý tiên sinh vẫy tay, cầm nhánh
cây kia bước ra ngoài.
“Ngươi định ra tay?” Giọng nói của Tô Lễ toát lên vẻ kinh ngạc.
“Không, ta định nhấc kiếm.” Lý tiên sinh cao giọng cười dài, nhẹ nhàng rời
khỏi.
Còn trong trận Cô Hư.
Vương Nhất Hành và Diệp Đỉnh Chi cùng ngã lăn quay dưới đất.
Kiếm gỗ đào của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997383/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.