Trăng sáng trên cao.
Có một người nằm trên cây uống rượu, tay trái hắn giơ bầu rượu, ngửa đầu
đổ rượu ngon vào miệng, sau đó khẽ nấc một hơi rượu, nghiêng đầu, cứ
như đã ngủ say.
Nhưng tiếng đàn đột nhiên vang lên, khiến hắn giật mình tan mất cơn buồn
ngủ. Hắn khẽ nhíu mày, có vẻ đang bất mãn.
Cho dù người đánh đàn là một nữ nhân.
Còn là một nữ nhân tuyệt sắc.
Nữ nhân này đã không còn trẻ tuổi, nhưng phong vận giữa hai hàng mi đủ
khiến bất cứ nam nhân nào trong thế gian khuynh đảo. Cô khẽ vuốt ve dây
đàn, điệu nhạc du dương, vang vọng trong khoảng sân yên tĩnh này.
“Các đệ tử tương lai của ngươi đang trong thời khắc sinh tử, ngươi lại ở đây
uống rượu ngủ gà ngủ gật?” Nữ nhân kia khẽ lắc đầu.
Nam tử nằm trên cây mỉm cười: “Liệu có cao thủ mạnh tới mức nào. Trong
Thiên Khải Thành, Tự Tại nhiều như chó, Tiêu Dao ở khắp nơi, gặp kẻ địch
mạnh đến đâu vẫn không coi là mạnh.”
“Bởi vì, người mạnh nhất là ta.”
“Ta là thiên hạ đệ nhất.”
Thế gian có không ít người nói năng ngang tàng, nhưng ngang tàng tới
mức tuyên bố mình là thiên hạ đệ nhất, lại chỉ có một.
Làm thiên hạ đệ nhất rất mệt, vì tất cả những người luyện võ trên đời đều
muốn làm thiên hạ đệ nhất, nhưng khiêu chiến từng người một để lên làm
thiên hạ đệ nhất thì quá mệt mỏi, trực tiếp kéo người đệ nhất thiên hạ
xuống ngựa, bước một bước đi lên mới là thuận tiện. Thế nên làm thiên hạ
đệ nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997382/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.