Trong mắt Bách Lý Đông Quân, Gia Cát Vân chỉ có một mình, còn bọn họ có
tới bốn người, chắc chắn Gia Cát Vân không phải đối thủ, đoạt lấy hai túi
gấm kia là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng thần sắc Gia Cát Vân lại rất
thoải mái, vẻ mặt như vừa tìm được con mồi.
“Không đúng, cẩn thận một chút.” Vương Nhất Hành trầm giọng nói.
Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Phải, không đúng.”
“Không đúng ở chỗ nào?” Doãn Lạc Hà hoang mang.
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Không có âm thanh.”
“Âm thanh?” Doãn Lạc Hà sửng sốt.
Bách Lý Đông Quân gật đầu, giơ tay: “Tuy khó phát hiện, nhưng vừa rồi bên
tai chúng ta vẫn có tiếng gió thổi, có điều bây giờ, gió ngừng.”
“Quạ đen trên cây hòe kia cũng không kêu.” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên.
Doãn Lạc Hà sửng sốt: “Gia Cát Vân cũng không thấy đâu nữa rồi.”
“Là trận pháp.” Vương Nhất Hành mắng: “Bình sinh ta ghét nhất là trận
pháp, không đánh một trận cho đã, lại chơi đường ngang ngõ dọc.”
“Nhưng chẳng phải đạo sĩ là giỏi phá trận nhất à?” Diệp Đỉnh Chi cười nói:
“Mời Vương sư huynh lên trước.”
“Không không không, Diệp huynh võ công cao cường, mời Diệp huynh lên
trước đi.” Vương Nhất Hành đột nhiên lắc đầu.
“Vương sư huynh, mời.” Diệp Đỉnh Chi lùi lại một bước.
Vương Nhất Hành cũng lùi lại một bước: “Không không không, vẫn là mời
Diệp huynh.”
Doãn Lạc Hà không nói gì, nhưng cũng lùi lại một bước.
Vì vậy chỉ còn lại một mình Bách Lý Đông Quân đứng phía trước.
“Vẫn là Bách Lý huynh dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997381/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.