Cổ thuật là bản lĩnh ép đáy hòm của Tân Lộ, trước khi lên đường lần này, sư
phụ còn luôn miệng dặn hắn tuyệt đối không được tùy tiện sử dụng cổ
thuật. Nhưng giờ đã là lúc sinh tử tồn vong, hắn cũng chẳng còn cách nào,
vì vậy dùng ngay Cương Thi Cổ.
Loại cổ thuật hung ác nhất mà hắn nắm giữ.
Ba bộ tử thi lại đứng dậy, đánh về phía người trước mặt.
So với lúc còn sống, bọn họ đã cao lớn cường tráng hơn nhiều, tốc độ cũng
nhanh chóng hơn hẳn. Nhưng người này vẫn né tránh dễ dàng. Hắn lôi một
bộ tử thi, vặn hai tay của hắn lại, sau đó đột nhiên kéo một cái, lập tức tách
rời hai tay của tử thi kia.
Tân Lộ kinh hãi nhìn mọi chuyện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc
ngươi là ai...”
Người nọ quay đầu, nở nụ cười âm trầm với Tân Lộ: “Ta là Gia Cát Vân.”
“Chẳng phải Gia Cát gia luôn tự xưng hiệp nghĩa à... sao lại có ác quỷ như
ngươi!” Tân Lộ giơ hai ngón tay, vận chân khí toàn thân.
“Hiệp nghĩa.” Hai tay Gia Cát Vân ấn lên đầu hai bộ tử thi khác, chỉ thấy hai
tử thi kia lập tức khô quắt, thân thể không hề nhúc nhích. Gia Cát Vân nhấc
tay lên, hai tử thi tê liệt đổ xuống đất, còn trong tay hắn đang cầm hai con
côn trùng dài đang không ngừng quay cuồng. Nhưng mới ngọ nguậy chưa
được bao lâu, hai con côn trùng đã hóa thành tro tàn, rơi xuống dưới đất.
“Phá!” Tân Lộ tung người nhảy lên, phun ra một ngụm trọc khí về phía Gia
Cát Vân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997380/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.