Ngày hôm sau Tiểu Trần dậy từ rất sớm nhưng cậu không dám đi đâu, sợ Thiệu Hoa lúc đến đây mà không thấy cậu sẽ lo lắng. Hơn 9 giờ, cuối cùng anh cũng đến.
Tiểu Trần nhìn anh, trong lòng vô cùng vui vẻ “Sớm” (tức là chào buổi sáng)
“Sớm” Thiệu Hoa đặt một túi đồ ăn lên bàn, hỏi: “Sáng cậu chưa có ăn gì đúng không?”
“A, ăn rồi, sáng y tá đã đem đồ đến cho em rồi.”
“Hôm nay thấy thế nào?”
“Tốt lắm. .. Đã có thể xuất viện.” Tiểu Trần thấy nơi này thật quá lãng phí, hy vọng nhanh chóng có thể xuất viện. Cậu còn vươn vai mấy cái “Anh xem em đã rất khỏe rồi.”
“Ha ha, đợi truyền dinh dưỡng một lần nữa rồi tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho cậu.”
“ Cảm ơn anh.”
“Nhìn cậu xem ra là dậy từ rất sớm phải không, lên giường nằm nghỉ tiếp đi.”
Tiểu Trần rất nghe lời “vâng” một tiếng rồi lại trở về giường nằm.
Thiệu Hoa kéo cái ghế ngồi sát bên giường, hỏi: “Sau khi xuất viện cậu tính làm gì?”
“Về nhà” Tiểu Trần cảm thấy bản thân thực mất mặt, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trở về nhà.
“Cậu định làm gì?”
“Trồng trọt” Tiểu Trần vắt hết óc mà suy nghĩ, ngoại trừ ăn rồi ngủ cậu cũng chỉ biết trồng trọt, khó trách mãi không tìm được công việc gì.
“Cậu đến đây là muốn đi làm công?”
“Phải. Thế nhưng không tìm được việc gì cho nên em tính trở về quê.”
“A?” Thiệu Hoa có chút ngạc nhiên, anh lại hỏi: “Cậu làm công cho tôi thì sao?”
“Nhưng em chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa/1492075/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.