Sau khi tới huyện A, Thiệu Hoa dừng trước cục thương mại, đi ra nói rõ với Tiểu Trần: “Hiện tại tôi lái xe, nhưng cậu là lái xe của tôi, cậu gọi tôi là “Thiệu tổng”, hiểu không?”
“Được ạ.” Kỳ thật Tiểu Trần chỉ nghe hiểu nửa câu sau. Sau này mỗi khi giới thiệu với người ngoài Thiệu Hoa đều nói: “Đây là thư ký kiêm lái xe của tôi, Tiểu Trần.”, lúc đó cậu mới hoàn toàn hiểu được ý tứ trong câu nói của anh.
Tới thị trấn M không lâu, có một ngày Tiểu Trần nói với Thiệu Hoa: “Thiệu tổng, nhà của em cách nơi này không xa, em muốn trở về thăm nhà một chút.”
Nghe cậu nói như vậy Thiệu Hoa mới nhớ tới một chuyện, Tiểu Trần ở cùng anh đã được tháng rồi nhưng anh còn chưa có trả lương cho cậu. Không những thế mỗi sáng cậu còn giúp anh mát xa, phải trả nhiều thêm một chút. Thiệu Hoa nhìn ví, tiền mặt còn khoảng hơn 3 nghìn, anh rút 3 nghìn ra đưa cho Tiểu Trần “Tiền lương tháng này của cậu, trước hết tôi cứ đưa trước một chút này, ngày mai lại đưa tiếp.”
“A?” Tiểu Trần cảm thấy đưa cho cậu một nửa chỗ này thôi cậu đã thấy thấy vô cùng thỏa mãn, vậy mà anh còn nói cái gì mà “Ngày mai lại…”
Thiệu Hoa kéo Tiểu Trần ngồi xuống, hỏi: “Trong nhà cần tiền phải không?” Thiệu Hoa thấy cậu mới đủ tuổi đã đi ra làm công, phỏng chừng gia cảnh rất khó khăn, có thể phải dùng tiền gấp.”
“Ách———“
Thiệu Hoa vỗ vai Tiểu Trần, nói: “Có gì cứ nói thẳng, tôi là ân nhân cứu mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-hoa/1492076/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.