Đồng tử của Quang Minh co rút lại, thân thể gã đã đạt tới cảnh giới đao thương bất nhập, nhưng khi bị ánh sáng của loan đao chiếu vào, không ngờ gã lại thấy rét lạnh.
- Cẩn thận.
Cô gái bắt đầu hành động rồi, động tác của cô rất nhanh, cả người giống như một đường ánh sáng. Khi cô gái bắt đầu cử động, đứa bé trai kia cũng bắt đầu.
Động tác của đứa bé trai kia cũng rất nhanh, nhưng lại không hoàn toàn dựa vào hai tay của mình.
- Xé!
Hai tay Quang Minh vừa cử động, thân thể liền truyền đến cảm giác mát lạnh như băng, loại cảm giác này khiến thân hình Quang Minh run rẩy.
Chẳng biết tại sao, Thường Nhạc vừa đi ra khỏi Thanh Phong lầu, trong lòng liền có thêm cảm giác kỳ lạ, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Tốc độ đi đường của Thường Nhạc không nhanh, hơn nữa rất có tiết tấu, mỗi bước đi tim hắn lại nhảy lên một nhịp, gió nhẹ nhàng thổi qua mặt, đầu hắn trở nên tỉnh táo.
- Xuất hiện đi!
Thường Nhạc nghĩ tới lời của Thần Vu lúc trước, có người đi theo mình, lúc này, hắn dụng tâm tra xét bốn phía, quả thật phát hiện ra chút khác thường.
Âm thanh giống như tiếng trời vang lên, từng nốt nhạc giống như tiến vào trong cơ thể.
- Âm nhạc?
Trên mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười, trong một chớp mắt đó, đồng tử của hắn co lại, một thứ ánh sáng màu trắng giống như thiểm điện tấn công về phía hắn.
- Tại sao phải làm chuyện nhàm chán đó? Thường Nhạc khẽ lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538440/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.