Mày liễu của Thần Vu lơ đãng dựng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: - Đàn ông đều giống nhau, nếu như vừa rồi người con gái kia chủ động hiến thân, anh sẽ cự tuyệt sao?
- Sẽ không.
Thường Nhạc không hề suy nghĩ, trực tiếp trả lời.
Vẻ mặt Thần Vu nao nao, cô theo bản năng cho rằng Thường Nhạc sẽ che dấu bản tính háo sắc của mình, - Vì sao?
- Bởi vì tôi là đàn ông, một người đàn ông rất ưu tú, nếu như một mỹ nữ chủ động hiến thân, tôi từ chối mà nói, thì sẽ không giống việc làm của một người đàn ông ưu tú. Thường Nhạc nghiêm túc nói.
- Biết vì sao tôi một mình tìm anh không? Thần Vu nhẹ nhàng mở miệng, khéo léo mở đề tài.
Trên mặt Thường Nhạc nở ra nụ cười đầy sức hấp dẫn, không nhanh không chậm nói: - Đại khái, cô muốn có thời gian đơn độc chung đụng với tôi.
Nói tới đây, thoáng dừng lại, Thường Nhạc dùng sức vỗ vỗ vào thắt lưng mình, quỷ dị cười nói: - Yên tâm, ở trước mặt cô, tôi không có thắt lưng.
- Đáng chết.
Hai gò má Thần Vu lơ đãng đỏ lên, để che dấu ngại ngùng trừng mắt hung tợn nhìn Thường Nhạc: - Tôi chỉ là cảm thấy có người luôn ở sau lưng anh, sợ anh gặp nguy hiểm, ai ngờ anh lại bảnh chọe như vậy.
- Có người đi theo tôi? Thường Nhạc hơi sững sợ, trong thiên hạ, có thể đi theo mình mà không bị mình phát hiện, là chuyện không thể tin nổi cỡ nào.
- Ừ, có người đi theo anh, hơn nữa còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-phong-luu/1538439/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.