Tần Minh, để tôi xử lý vết thương cho cậu. Lúc này, Trần Mục Linh cầm hộp thuốc y tế bước đến.
Bỗng dưng có một cô gái lại xuất hiện kế bên, không phải là Nhiếp Hải Đường?
Cô nói: "Không cần, vết thương của bạn trai tôi, tôi tự xử lý được"
Bạn trai?
Câu này của Nhiếp Hải Đường làm những người khác đều ngạc nhiên, họ yêu nhau từ khi nào vậy?
Nhưng Tần Minh biết rõ, những lúc thế này phải quyết định, anh nói: "Tôi đến Bắc Kinh để tìm cô ấy nên Trần Mục Linh, cảm ơn lòng tốt của cậu."
Mặc dù câu này không nói rõ nhưng Tần Minh đã hoàn toàn từ chối Trần Mụ Linh, người đang cầm hộp thuốc y tế ngây ra như phỗng, lòng cảm xúc lẫn lộn nhưng phải đành chịu, hàng nước mắt nóng hổi rơi lã chã.
Tần Minh không chịu nổi cảnh tượng này nên tìm cớ đưa Nhiếp Hải Đường đi trước.
Nhìn bóng dáng của hai người, Triệu Mộng Hoa cũng thở dài, vỗ nhẹ lưng cô bạn thân của mình, nói: "Thôi bỏ đi, cuộc sống có những thứ không phải cứ cầu là có. Lúc trước đã bỏ lỡ rồi thì có lẽ không còn cơ hội nữa."
Nhưng em không cam tâm. Trần Mục Linh cắn môi, mắt rưng rưng: "Nếu em quen Tần Minh từ trước thì hay biết mấy, vậy em sẽ không bỏ lỡ hết lần này đến lần khác. Nhưng khi em thật lòng thích cậu ấy, cậu ấy đã... Đã.."
Triệu Mộng Hoa nói: "Đàn ông xuất sắc thật sự, đương nhiên sẽ được nhiều cô gái yên mến. Em nhìn A Dũng nhà chị đi, đâu có cô gái nào thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127717/chuong-1019.html