Nói xong, Tần Minh thấy Đô Thiên Thành gãi người, mặt anh ta khó coi cực kỳ, bởi vì đúng là dạo gần đây anh ta mất ngủ thật.
Tần Minh nhìn vẻ mặt anh ta là biết chuyện gì đang xảy ra, cười to nói: "Ha hai ha, cậu huênh hoang khoác lác, đang thắc mắc sao tự dưng cậu lại mạnh như vậy, thì ra là tiêu hao sinh lực quá đà."
"Im miệng!" Đô Thiên Thành thẹn quá thành giận: "Dù như vậy thì hôm nay cậu vẫn phải thua ở đây."
Vừa dứt lời, Đô Thiên Thành phẫn nộ xông lên bất chấp, dồn hết sức vào cú đầm, khoá hết tất cả những chỗ Tần Minh có thể trốn được, đấm thật mạnh về phía Tần Minh.
Mà lúc này, con người của anh ta chợt trừng lên, anh ta thấy Tần Minh dùng phương pháp hô hấp giống anh ta, khí thể tăng vọt.
Âm!
Hai nắm đấm đụng va chạm, sau đó cánh tay Đô Thiên Thành như bị máy cưa xích cưa ra, xương cốt xuyên thủng qua bả vai, bay ngược ra ngoài, cảnh tượng trong đẫm máu.
Tần Minh hít một hơi thật sâu, từ từ nói: "Bình thường lúc người Hoa Hạ chúng tôi liều mạng sống chết mới dùng chiêu để lại di chứng cực lớn này."
"A a, cậu, cậu." Đô Thiên Thành hoảng sợ ngẩng đầu lên, Tần Minh sau khi kích phát năng lượng tiềm ẩn, sức mạnh mạnh hơn anh ta mười mấy lần. Anh ta và Tần Minh giống như trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, thứ anh ta lấy làm tự hào lại là thứ không đáng được nhắc đến trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Bên phía hội trường, yên tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127716/chuong-1018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.