Tần Minh an ủi: “Quân thần có thể trấn giữ biên giới, binh vương có thể đứng đầu vạn quân. Giống như súng trường với đại bác vậy, mỗi loại đều có sở trường của nó, anh cũng không thua kém anh ta”
A Long nghe Tần Minh nói thế thì trong lòng rất vui, thế này là Tần Minh rất xem trọng anh rôi.
Tần Minh lại hỏi: “Phải rồi, anh từng nghe nói đến Hoàng phái chưa? Với cả nhà họ Lý nữa, hình như đều là đạo võ thuật rất đặc biệt.
“Tôi biết”
A Long nói: “Trường phải hô hấp được lưu truyền từ trước Hoa Hạ, các triều đại của Hoa Hạ chúng ta đều có lệnh cấm võ thuật, theo thống kế không đầy đủ thì có năm sáu lần, nhắm vào thế hệ tông sư theo đuổi võ thuật.
Hoàng đế của các triều đại đều muốn phá hủy triệt để người luyện võ và cách hô hấp của các trường phái, biến người luyện võ thành người luyện võ bình thường, chỉ có thể phát huy sức mạnh của cơ bắp, như vậy thì không còn đáng sợ nữa.
Hình như Hoàng phái là hậu duệ của phong trào Nghĩa Hòa Đoàn năm đó, sau này trong cuộc hỗn loạn kéo dài mười năm ở Tân Hoa Hạ lại suýt chút nữa bị diệt sạch.
Tần Minh ngạc nhiên, nói: “À ha, anh biết nhiều thật đấy, anh cũng là người trong đạo này à?”
A Long im lặng giây lát, có vẻ đang do dự.
Cuối cùng A Long vẫn thành thật nói: “Cậu chủ, không giấu gì cậu. Từ nhỏ tôi đã thích đánh nhau, về sau quen với một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127564/chuong-866.html