Nghe thế, Bạch Đại Hữu hơi yên tâm đôi chút.
Tần Minh nói: “Hiện tại em gái của hai người – Bạch Ngọc Thuần rất thảm, sắp bị anh trai cô ấy bán rồi, bán em gái để cầu vinh ấy, trò này chắc anh hiểu nhỉ? Ai bảo cô ấy xinh đẹp như vậy, hàng hiếm bán được giá cao.”
Bạch Đại Hữu nghe thế thì vô cùng áy náy, bởi vì lúc đó bọn họ cũng làm thế.
Bạch Đại Hữu thở dài nói: “Sau khi ra tù chúng tôi đã đi tìm Tiểu Thuần, nhưng... con bé vẫn đang giận, không nhận người anh trai như tôi. Chúng tôi cũng biết lúc đó chúng tôi quá cay nghiệt với con bé, giống như quỷ hút máu đi hút máu của con bé vậy, cuối cùng còn hại chết mẹ tôi. Tôi không phải người, hu hu..."
Nói xong, Bạch Đại Hữu quỳ xuống khóc nấc lên.
Tần Minh thấy thế thì lập tức nói: “Ai da được rồi, không phải tôi đến nghe anh sám hối, anh đứng lên cho tôi!”
Bạch Đại Hữu vội ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng lên.
Tần Minh nói: “Bây giờ hai người không cần sợ, hai người cứ dùng cách trước đây đi gây ầm ĩ ở nhà họ Bạch, cản nhà họ Bạch hi sinh Bạch Ngọc Thuần để đổi lấy vinh hoa phú quý. Nếu thành công thì tôi cho hai người một căn nhà và hộ khẩu ở Bắc Kinh, chẳng phải vợ anh đang mang thai sao? Có nhà, có hộ khẩu, không làm người tạm trú nữa là mà người Bắc Kinh, thế nào?”
Hai vợ chồng Bạch Đại Hữu há hốc mồm, sững sờ nói: “Tần Minh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127565/chuong-867.html